Thật khó chấp nhận sự thật phủ phàng này, nhưng một ngày nào đó tôi và các bạn đều phải "chết" (nói theo cách nghĩ của con người) và thế giới vật chất xung quanh sẽ đón nhận sự kiện "chết" của tôi như thế nào? Hãy nhìn theo 2 góc độ:
1. Góc độ của những vật thể sống:
- Người thân, bạn bè và những người thấy được sự hữu ích của tôi đối với họ sẽ xuất hiện cảm giác rất buồn khi biết tin này. Thế giới loài người vẫn tiếp tục vận động và sự hữu ích của tôi đối với cuộc sống của các thế hệ tiếp theo tiến dần về zero, hình ảnh của tôi trong ký ức họ phai mờ dần và khi đó họ sẽ gọi tôi với một danh từ chung mỹ miều "Ông Bà".
- Với các sinh vật phân hủy, chắc hẳn bọn chúng sẽ rất hào hứng vì sắp có những chuỗi tiệc tùng linh đình để phân hủy các hợp chất hữu cơ cấu thành nên cơ thể tôi thành các hợp chất vô cơ.
2. Góc độ của những vật thể không sống, thì sự kiện tôi “chết” đối với chúng chỉ đơn thuần là việc tôi đang chuyển hóa từ hình thức tồn tại đang hiện hữu thành những hình thức tồn tại khác, còn năng lượng và khối lượng của tôi được bảo toàn (theo định luật bảo toàn năng lượng và khối lượng)
Àh… ngoài ra phải kể đến 2 nhân vật cực kì quan trọng, người luôn dõi theo từng bước chân của tôi đó chính là Mẹ Trái Đất và Cha Vũ Trụ, những người đã và đang che chở, bảo vệ và nuôi nấng từ lúc tôi còn là những dạng vật chất đơn giản cho đến khi tôi trở thành một trong những sinh vật có cấu tạo vật chất phức tạp nhất, tiến hóa nhất trong hành trình vận động và phát triển không thời gian, không không gian của thế giới vật chất.
Cuu Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét